Friday, December 23, 2011

Thơ BA CÀNG - CA DAO THỜI HỒ



CA DAO THỜI HỒ

 
Thơ BA CÀNG













DALAI LAMA “SIÊU PHẢN ĐỘNG”

Dalai Phật Sống Tibet,
Người yêu “Sự Thật” có ai sánh bằng.
Ngài luôn rao giảng Hòa Bình,
Cớ sao Tầu Cộng lại căm ghét ngài.
Đại Sư như một cái gai,
Chọc vào con mắt Độc Tài Hán Gian.
Bắc Kinh chụp mũ tứ tung,
Gọi là “phản động” siêu trong địa cầu.
Mọi người vẫn cứ kính yêu,
Ngài là biểu hiện vị tha đương thời.

Phi Hồng
August 30, 2011


TRÍ THỨC KHÔNG BẰNG CỤC CỨT

Chủ trương Cộng Sản lâu đời,
Ngu dân để chúng vững ngôi trị vì.
Cha truyền con nối trường kỳ,
Mà sao trí thức ngủ mê thích bàn.
Mao từng phán rất rõ ràng,
“Những tên trí thức không bằng cục phân”.
Nói chi những chuyện xa xăm,
Gần đây năm ngoái bao anh hỗng giò.
Bưng ra Khổng Tử bầy trò ,
Vài ngày Cộng đã mở kho nhốt vào.
Mấy trăm trường học Khổng Nho,
Ồn ào một dạo rồi sau tan hàng.
Nếu như muốn chống ngoại xâm,
Đầu tiên phải dẹp Ba Đình Cộng Nô.

Ba Càng
August 30, 2011


CHÍ VỊNH NỊNH TẦU

Vịnh Chôm đi sứ sang Tầu,
Nói rằng cương quyết dẹp khâu biểu tình.
Đứa nào chống đối Bắc Kinh,
Là quân phản động bắt luôn vào tù.
Vàng lên 16 chữ to,
Lại thêm 4 tốt gọi là ăn chơi.
Thiên Triều cứ tự nhiên sơi,
Gọi là lễ mọn từ nơi chư hầu.
Đánh phường yêu nước cứng đầu.
Đôi bên “cùng thắng” hát câu “Hòa Bình”.
Lượng trên xin hiểu ngọn ngành,
Lái ra “thằng cúng” giang sơn dễ dàng.
Bác Hồ xưa đã vạch đường,
“Bác Mao số dzách thân thương một nhà”.

Ba Càng
August 30, 2011


SỰ NGHIỆP “ĐẢNG TA”

66 năm Đảng Kụ Hồ,
Chuyên nghề lấp ló cầm cò Trung Sô.
Đến khi Sô chết thành ma,
20 năm đã trôi qua giòng đời.
Bây giờ Lê Mác cái đuôi,
Lê Nin đứng ngó Con Trời làm vua.
Gọi là Tư Bản Đỏ hoe,
Đảng Hồ khúm núm bưng bô cho Tầu.
Nhân luân, lễ nghĩa lộn đầu,
Văn nô xường xám phao câu phơi bầy.
Ba Đình “Lập Độc” vui chơi,
Lậy ông Thiên Tử, chúng con nạp mình.

Ba Càng
August 26, 2011


TỰ HÀO ĐẠI THẮNG

Bơm Hồ, bơm Giáp, bơm Tôn,
Để dân quên chuyện ký ngầm Biển Đông.
Tự hào Đảng đánh lung tung,
Đánh Tây, đánh Mỹ, đánh Trung bao lần.
Thắng rồi lại lậy làm quen,
Xin Ngài Bại Trận thương em đói mềm.
Thắng Tầu rồi lại luồn trôn,
Bác Hồ thứ thiệt có tên Cẩm Đào.

Ba Càng
August 25, 2011


TRUNG HOA LẠC ĐIỆU

Trung Hoa tên nước lỗi thời,
Phơi bầy lịch sử nhiều đời xâm lăng.
Lộ ra bản chất kiêu căng,
Coi mình số một, chung quanh tầm thường.
Rêu rao Bắc Địch, Tây Nhung,
Đông Di thấp kém, Nam Man yếu hèn.
Chủ trương Đại Hán nhố nhăng,
Cưỡng đà tiến hóa, sống chung toàn cầu.
Hiểu gì bình đẳng với nhau,
Biết gi kính trọng, ngoại giao hòa bình.

Ba Càng
July 03, 2011


“KỊCH BẢN” BIỂN ĐÔNG

Tuồng Tầu Hồ Quảng cũng vui,
Diễn trò Hải Giám dạo chơi Lưỡi Bò.
Chạy ngoài lãnh hải tự do,
Coi như “bù trấc” chẳng lo ngại gì.
Còn như Hán hỗn húc đi!
Vào trong vùng “biển riêng” thì mệt ngay.
“Welcome” có cớ mừng thay,
Đang cơn đói “job” ra tay “anh hào”.
Biển Đông mà loạn cào cào,
Thì “Ta” giám trận bán nhiều “đồ chơi”.
Phi cơ, tầu chiến lỗi thời,
Đem ra cung cấp cho người võ trang.
Bắc Kinh hù dọa lằng nhằng,
Lưỡi bò mất máu dính vòng “ung thư”.
Nước Tầu đầy ắp nội thù,
Mãn, Mông, Hồi, Tạng cùng chờ vùng lên.
Hoan nghênh “Đại Hán võ biền”,
Giúp cho thế giới thoát cơn suy trầm.

Ba Càng
June 18, 2011


KHỔNG TỬ BỊ VỒ

Trời ơi sư biểu Khổng Khâu,
Đêm qua bị bắt đi đâu thế này.
Âm mưu, phản động gì đây,
Hay là ưa thứ Hoa Lài thơm hương.
Thánh Mao ngự trị Quảng Trường,
Làm sao chịu nổi con đường chính danh.
Phen này đức Khổng đi đoong,
Thủ tiêu nặng nhất, mò tôm cấp kỳ.
Còn như nhẹ cũng não nề,
Tối ngày làm việc dầm dề cung khai.
Bầy tôi gồm có những ai?
Tập đoàn phản động tính bài lật Mao.
Bao nhiêu trường mở những đâu!
Nói năng vung vít, xúi nhau luận bàn.
Lại còn Bói Dịch phê càn,
Thời Mao sắp hết, Đảng tàn đến nơi.

Ba Càng
April 24, 2011

(*) Tin của Reuter cho biết tượng Khổng Tử đã biến mất tại quảng trường Thiên An Môn vào đêm 21 tháng 04 năm 2011. Bức tượng này mới được dựng lên vào ngày 11 tháng 01 năm 2011.


HỒ BÁO CÁO

Trình lên lãnh đạo Trung, Sô,
Tôi dây hạ bộ tên “Hồ Chí Minh”.
Đành “xù” hội nghị Ukraine,
Vì còn nằm ở cái Lăng Ba Đình.
Tên vùi dưới củ liền ông,
Mặc dù chốn ấy hôi nồng có Khai.
Dù sao phận đã an bài,
Còn hơn địa ngục nóng sôi, vạc dầu.
Cấp trên hai vị đứt đầu,
Còn tôi xác ướp ngóc đầu không lên.

Ba Càng
March 29, 2011


MAO BÁO CÁO

Mao từ Đông Hải chạy qua,
Ukraine xứ lạnh “kêu cha ồi ồi”.
Lênin ơi hỡi đâu rồi,
Để con bị ủi đầu rơi thế này.
Lênin nói cũng chịu thôi!
Đảng toàn thế giới đến thời thành Ma.
Còn thằng Cu nhỏ của ta,
Là Hồ sao nó chưa qua thế này?
Mao rằng nó khó đầu thai,
Còn nằm phơi xác ở nơi Ba Đình.

Ba Càng
March 17, 2011


CHIẾN TRẬN MẦU SẮC

“Phanh thây uống máu” đỏ lòm,
Mầu hồng Đảng Cướp kéo lên làm cờ.
Toàn dân áo trắng tràn ra,
Vùng lên cách mạng gần xa Hoa Nhài.

Ba Càng
March 15, 2011


CHIẾN TRẬN BÔNG HOA

“Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào”.
Biểu tình sen dởm chẳng có sao.
Công An thực tập ra tay gắt,
Dân càng học hỏi cách đề cao.
Trận giả riết rồi thành trận thật,
Hoa Lài tung cánh, nắng lên mau.

Ba Càng
March 15, 2011


MỪNG SEN “ÁI KUỐC”

Mít tinh chào đón “Kuốc Hoa”,
Mặc luôn áo trắng chúc cho Hoa Lài.
Hoa nào thì cũng cứ sài,
Cho Công An mệt đứt hơi đứ đừ.

Ba Càng
March 14, 2011


ĐỒNG CẢM HOA LÀI

Cộng Nô sợ nhất Hoa Lài,
Tại sao lại phải tráo bài Hoa Sen.
Mào gà, hoa khế nổi lên,
Kéo nhau thăm viếng Làng Sen, vái Hồ.

Cách Mạng đâu phải chợ hoa,
Rao hàng bán đủ vườn nhà trổ bông.
Hoa cà, hoa mướp, hoa hồng,
Hoa sen, hoa chuối, hoa bầu, hoa dưa.
Hoa lau, hoa trúc, hoa dừa,
Hoa mai, hoa bí, hoa cau, hoa đào.
Cộng quân chẳng sợ hoa nào,
Chỉ riêng Cách Mạng Hoa Lài, Cộng run.

Năm Châu đều biết Hoa lài,
Thường dân đánh đuổi độc tài tiêu tan.
Bây giờ bàn bạc đổi bông,
Ai mà hiểu nổi nghĩa từng loại hoa.
Ngồi không bàn chuyện vào, ra,
Để cho Đảng giặc lảng xa, né đòn.

Ba Càng
March 09, 2011


NOBEL GHẾ TRỐNG

Nobel ghế trống lần đầu,
Reo lên giai điệu ngậm ngùi chờ mong.
“Làn mây ngũ sắc rượt trăng” (1),
Tưởng người sống với lương tâm ở tù.
Trên năm mươi nước tham gia,
Gần hai mươi xứ theo bè tẩy chay.
“Vắng người trúng giải nơi đây,
Nói lên ý nghĩa tràn đầy ước ao.
Hòa bình, Dân Chủ nhu cầu,
Cho muôn dân ở địa cầu văn minh”.
Bao nhiêu ngọn đuốc thắp lên,
Lui Xiaobo ấy Chính Nhân Hòa Bình.

Phi Hồng
December 13, 2010

1) Điệu Dân Ca Trung Hoa có nghĩa là “Colorful Chasing The Moon” đã được một nghệ sĩ xử dụng Violin trình bầy trong buổi lễ trao giải Nobel Hòa Bình vào ngày 10 tháng 12 năm 2010 tại Oslo, Norway.


CHẦU RÌA

Mấy anh khoa bảng lỗi thời,
Ỳ xèo góp ý cho bầy Cộng Nô.
Xin vai cố vấn bá vơ,
Góp vào tuồng bịp mặt mo chầu rìa.
Tôi đòi đâu có quyền gì,
Gọi vâng, bảo dạ còn e mích lòng.
Quan thầy là lũ ngoại xâm,
Giở trò yêu nước có đường đi đoong.
Nước trà xanh đãi mấy phen,
Nhiều thằng đi đứt mạng quèn kể chi.
“Bác” Hồ đâu dám ho he,
Huống chi các chú mấy phe Ba Đình.

Ba Càng
November 25, 2010


THẢM KỊCH ĐẠI HÁN

Chủ trương Đại Hán Hủ Nho,
Gây bao tai họa dành cho nước Tầu.
Trước tiên, Chủng Tộc ghét nhau,
Khổ thay dân Hán lại là nạn nhân.
Nước Tầu trăm giống sống chung,
Rõ ràng Ngôn Ngữ các vùng khác nhau.
Bề ngoài Thống Nhất từ lâu,
Bên trong Xung Khắc khơi sâu hận thù.
Văn minh thời đại bây giờ,
Làm sao chấp nhận Hán là “siêu nhân”.
Ngay như nước Mỹ trẻ trung,
Lúc này Tổng Thống là ông Da Mầu.
Thứ hai, dòng Hán thích Trai,
Giết bao bé Gái bi ai khôn cùng.
Khiến cho đời thiếu cân bằng,
Đương nhiên xã hội bất an trường kỳ.
Tật này đốn mạt, u mê,
Bỏ đi mới tránh họa vì bất nhân.
Thứ ba, là chuyện Bất Công,
Tham quan, Lãnh Chúa, mọi miền kêu ca.
Giầu, Nghèo cách biệt quá xa,
Làm sao tránh khỏi căm thù nghiệt oan.
Thứ Tư, đường lối Ngu Dân,
Bạo quyền kiểm soát chẳng còn Tự Do.
Che tai, bịt mắt, chặn mồn,
Cản đường Dân Chủ tiến cùng Năm Châu.
Giữa thời điện toán đuổi nhau,
Làm sao có được phép mầu cản ngăn;
Vài giây Tin gửi tứ phương,
Truyền Thông Đại Chúng không ngừng cạnh tranh.
Thứ năm, giao dịch Ngoại Thương,
Sống bằng Sản Xuất nhiều hàng bán ra.
Lại kềm thấp giá đồng Nguyên,
Mặc cho Đối Tác phàn nàn, kêu la.
Than ôi kinh tế Vĩ Mô,
Dựa vào Ngoại Quốc trở thành thói quen.
Sáu, dùng Vũ Lực hung hăng,
Lúc nào cũng muốn Xâm Lăng Xứ Người.
Ngoại giao hăm dọa nước ngoài,
Biểu dương Độc Đoán ép người, tham lam.
Không cần biết đến Luật Chung.
Chẳng màng Trách Nhiệm An Ninh toàn vùng.
Bảy là Ảo Vọng thổi phồng,
Tự Kiêu kuôn nghĩ là “Ta hơn đời”.
Đụng vào thực tế mới hay,
Rằng “Ta” Lạc Hậu kém người quá xa.
Lại còn Ngoan Cố, gầm ghè,
Nói nhăng, lấp liếm cái ngu của mình.
Đây là bảy điểm vạch trần,
Giúp cho Hoa Lục Chỉnh Đường thoát nguy.
Mác Lê xập tiệm ê chề,
Thay vào Đại Hán có bề toi công.
Ước mong Thế Giới Hòa Bình,
Nâng cao Hiệp Chủng sống chung An Hòa.

Ba Càng
November 19, 2010


“HỌC GIẢ” LƯỠI BÒ

Lưỡi bò Đại Hán thè lè,
Đề tài hội thảo “vấn đề Biển Đông”.
Rát nhiều học giả giật mình,
Vì hai chú nhóc nói vung tán tàn,
Tô (1) thì bàn chuyện sử xanh,
Toàn vùng là của một miền Trung Hoa.
Hai ngàn năm trước rất xa,
“Con Trời” đã nắm Trường Sa lâu đời.
Than ôi! Ban Cố (2) đâu rồi,
Để cho Tô Hạo xéo dày Hán Thư.
Còn Vương Hàn Lĩnh quá ngu,
Không hề đọc sử Trung Hoa Thanh Triều.
“Cái năm một tám tám lăm (1885),
Việt Nam là đất thuộc quyền Trung Hoa”.
Bao nhiêu học giả ngớ ra,
Vì không hiểu nổi “Chú Ba” nói gì.
Vương, Tô dẫn sử lơ mơ,
Đến khi bị hỏi lập lờ dối quanh.
Gã Vương trổ ngón dọa sằng,
Việt Nam mà cứng coi chừng chiến tranh.
Chuyện đời tân cổ lắm duyên,
Vương, Tô nhắc nhở Tô, Vương thời nào.
Họ Vương Bắc Tống binh đao,
Thua luôn Đại Việt hai keo rút về.
Triết Tông (3) cách chức tức thì,
Kinh Công (4) đành phải về quê làm vườn.
Còn như Tô Thức (5) kiêu căng,
Sửa thơ An Thạch mà không biết tài.
Tới khi đời sống nổi trôi,
Biết mình ngu dốt muộn rồi thật đau.
Mới hay Văn Học nước Tầu,
Dưới thời Cộng Sản ngóc đầu chẳng xong.
Để cho Thế Giới rẻ khinh,
Khó mà thảo luận hòa bình với nhau.

Ba Càng
November 17, 2010

Ghi chú:
(1) Tô Hạo, Giáo sư của Trung Cộng tham dự Hội Thảo về Biển Đông.
(2) Ban Cố, Sử gia viết Hậu Hán Thư có viết về vụ nổi dậy của Hai Bà Trưng.
(3) Tống Triết Tông vua thời Bắc Tống (1085).
(4) Kinh Công tước hiệu của Tể Tướng Vương An Thạch.
(5) Tô Thức tên của nhà thơ Tô Đông Pha, ông là người đã sửa thơ của Vương An Thạch.
Thơ Vương An Thạch viết:
Minh Nguyệt sơn đầu khiếu,
Hoàng Khuyển Ngọa hoa tâm.
Tô Đông Pha chê là vô lý vì mặt trăng không thể hót trên đầu núi được, Chó vàng không thể nằm trong nhụy hoa nên sửa rằng:
Minh Nguyệt sơn đầu chiếu,
Hoàng Khuyển ngọa hoa âm.
Sau này ông mới biết có loài chim tên là Minh Nguyệt.


VƯƠNG HỌC DỞM

Vương “học giả” học dởm rồi,
Học Vương, học vãi, học hoài chẳng tiêu.
Gã Vương Hàn Lĩnh (1) hỗn hào,
Việt Nam là đất của Tầu đời Thanh (1885).
“Ai tai” chuyện rõ rành rành,
Pháp đưa Đồng Khánh trị vì nước Nam.
Bên Tầu dưới trướng Mãn Châu,
Cạo đầu, kết bím vái chầu vua Kim (Mãn Thanh).
Tới thời yêu nữ nổi lên,
Từ Hy Thái Hậu nắm đầu muôn dân.
Ấu Vương Quang Tự Tải Điềm,
Cũng là vua dởm thực quyền có đâu.
Hán nào mà bướng, cứng đầu,
“Phật Bà” (2) làm phép cho chầu Diêm Vương.
Khang (3), Lương (4) còn chạy cùng đường.
Làm sao Đại Hán dám chường mặt ra.
Còn như biển đảo quá xa (5),
Bản Văn Quốc Tế (6) ghi là đất Nam.
Học gì dốt nát, nói càn,
Phơi bầy bản chất “Bắc Triều” xâm lăng.

Ba Càng
November 12, 2010

Ghi chú:
(1) Trung Cộng cử Vương Hàn Lĩnh đến Sài Gòn họp về Biển Đông hôm 11/11/2010 trong tư cách là một Học giả.
(2) Phật Bà biệt danh của Từ Hy.
(3) Khang Hữu Vi nhà cách mạng Trung Hoa.
(4) Lương Khải Siêu nhà cách mạng báo chí Trung Hoa.
(5) Trường Sa, Hoàng Sa.
(6) Văn Bản của Hòa Hội Quốc Tế tại San Francisco năm 1951.


TỐNG CỔ “BÁC” ĐI

Cháu ngoan yêu mến “Bác” Hồ,
Tại sao lén lút đem lùa “Bác” đi.
Còn như cái “Bác” Mao kìa,
Thì thôi tống cổ “Bác” đi cho rồi.
Thằng “Đô”  tự cắt máu tay,
“Bác trên”, “Bác dưới” la mày giết tao!
Người người nhẩy loạn cào cào,
Mua vàng tích trữ, miệng trào máu ra.
Thằng “Đô” vẫn sẽ khật khừ,
Đồng “Nhân Dân Tệ”, “Tiền Hồ” tả tơi.
Đêm mơ đuổi “Bác” thì vui,
“Bác” mà ở lại thì xui cùng mình.

Ba Càng
November 09, 2010


THỜI ĐẠI GIẶC HỒ

Dân ta không được làm người,
Thì sao đứng thẳng đội trời Việt Nam.
Cúi đầu quy phục Bắc phương,
Làm sao đạp đất đứng trên xứ mình.
Đảng thì ăn cướp ngày đêm,
Có gì pháp luật, công bình ở đây.
Dân oan bị đánh thẳng tay,
Nói về Dân Chủ, bắt ngay bỏ tù.
Thời Hồ thời đại Cộng Nô,
Làm sao yêu nước, yêu người, yêu nhau.
Liên Sô Cộng đã lộn nhào,
Còn bầy Đại Hội “chợ chiều” bịp ai.

Ba Càng
November 08, 2010


NGOẠI GIAO LỚN LỐI

Ngoại giao chơi lạ chơi lùng,
Ép người không được đón mừng Nobel.
Dọa nhằng tham dự biết liền,
Dùng đòn kinh tế chặn ngang, đánh nhầu.
“Á hà” đòn độc phủ đầu,
Coi chừng “gậy đập lưng ông mấy hồi”.
Phương Tây trước vẫn nương tay,
Bây giờ bi “sốc” giở ngay ngón nghề.
“Welcome” thương mại kéo tay,
Để xem cho rõ rằng ai lỗ nhiều.
Ngoại giao hăm dọa ắt tiêu,
Chạm vào nọc của “giáo điều” Tây phương.
Tự do, độc lập đương nhiên,
Còn như Dân Chủ là đường chơi chung.
Thân danh cũng một đại cường,
Tại sao lại sợ họ Lưu quá chừng.
Ở tù mà vẫn ung dung,
Bên ngoài lớp lớp mà run mới kỳ.

Ba Càng
November 06, 2010


BÒ LỞ LƯỠI

Lưỡi Bò “đã có vấn đề”,
Liếm quanh “quá độ” tứ bề bất an.
Chơi cha thiên hạ phô trương,
Xúi đàn em nấu hạt nhân loại tồi.
Đại Hàn, Nhật Bản kêu trời,
Đài Loan chạm nọc đứng ngồi không yên.
Asean cũng phát phiền,
Ngó qua bên Ấn Độ Dương khật khừ.
Triều Tiên chơi sảng lắm trò,
Chú ba hách láo cấm luồng thuyền bơi.
Phen này Mẽo phải ra tay,
Thả luôn cá mập vào chơi Đại hàn.
Một bầy cá đuối, cá kình,
Lại thêm cá sấu thình lình nổi lên.
Chú Ba hét toáng cả lên,
Diễn trò Hồ Quảng bằng mồm thị oai.
Từng đoàn thuyền gỗ dạt lùi,
Mặc cho cá mập thảnh thơi tung hoành.
Mẽo còn chơi ác rất khăm,
Xua luôn đàn cá vào vùng Biển Đông.
Nhật, Hàn, Đài được bổ gân,
Asean bớt nhức xương, mỏi người.
Lưỡi bò bị rạch tơi bời,
Sinh ra lở loét, nặng mùi, rát đau.
Chung quanh kẻ trước người sau,
Thi đua trang bị gươm dao giữ mình.
Mẽo thì “giúp đỡ” Hàn, Đài,
Nhật, Phi cùng với Asean từng người.
Gấu Nga ăn sống nuốt tươi,
Kilo cùng với Sukhoi bán nhiều.
“Đàn anh” giờ đã xanh mầu,
Gạ quay lại cảng Cam ranh lập lờ.
Rắn thần Ấn Độ bò ra,
Phùng mang huýt gió truyền nghề “ắc ê”.
Chú Ba phách lối lỗ nhiều,
Đại cường xúm lại “thank you” bán đồ.
Phen này Bò chắc lâm nguy,
Lở mồm, long móng có khi hết thời.

Ba Càng
November 04, 2010


THẰNG “ĐÔ” LA “BÁC”

Bac Mao cùng với Bác Hồ,
Bác nào cũng né trèo cao bể đồ.
Bác Hồ nép vế Bác Mao,
Bác nào cũng tránh nhảy cao ế hàng.
Cặp kè hai bác chơi gian,
Bác nào cũng ớn chú Sam giở trò.
Bác Mao kẹp nách Bác Hồ,
Bác nào cũng hãi chú “kia” lậy mình.
Chú sam quay quắt, hết hồn,
Một bầy “Bác Cháu” còn ôm khứa này.
Chú Sam xuống giá nào hay,
Một dàn “anh chị” đổi thay Bác Hồ.
Chú Sam nó hoạn bất ngờ,
Tập đoàn “Bác Cháu” què giò, gẫy tay.
Những thằng đang “diếm” Sam đầy,
Kể như đi đứt bao ngày chắt chiu.
Bác Hồ bén gót Bác Mao,
Bác nào cũng sợ thằng “Đô” ể mình.
Bác Mao run, Bác Hồ buồn,
Thằng “Đô” la sảng, bán buôn hết thời.
Chú Sam xuống gối, vái dài,
Bác Hồ hốc hác, Bác mao héo gầy.
Lại thêm cái mụ mày ngài,
“He lơ rỳ” cứ phây phây ép người.
Làm sao “chỉnh hướng” tức thời,
“Tập” tành, “Lý” luận kêu “giời” chưa xong.
“Thị Trường Kinh tế” lòng dzòng,
Hướng lên “Xã Hội” tiêu tùng chán ghê.

Ba Càng
November 04, 2010


ĐẠI HỘI CÁ MẬP KỲ XI

Trong hang thảo khấu họp nhau,
Lậy Nga rồi vái cả Tầu, kiếm ăn.
Lập ra cái Đảng lưu manh,
Cướp công Khởi Nghĩa toàn dân ngày nào.
Vào thành ra sức đề cao,
Bài Phong đả Thực ồn ào hại dân.
Thảm thương miền Bắc điêu linh,
Ép vô chinh chiến Đông Dương liên hồi.
Đảng làm thân phận tôi đòi,
Chiếm luôn Nam Bộ, mũi dùi tiến công.
Giặc Hồ lần nữa vào thành,
Khiến cho phường phố tanh bành, tan hoang.
Những thằng Bần Cố lên quan,
Từng bầy sâu mọt gian tham, làm giầu.
Bao nhiêu lớp trước, đợt sau,
Bây giờ là lũ ma đầu tới phiên.
Mười, Anh, Phiêu đứng bao dàn,
Để cho Mạnh, Dũng làm ăn bắt mồi.
Triết và Trọng chạy vòng ngoài,
Chia phe, kết cánh nuốt tươi Thị trường.
Tú bà, đĩ điếm già mồm.
“Tự hào Vô Sản” nêu cao Búa Liềm.
Công, Nông hấp hối phát điên,
Để cho Cá Mập rỉa trên sức người.
Đảng la cảnh giác tức thời,
“Hòa Bình diễn tiến” từ ngoài lấn vô.
Bên trong Đảng thối từ từ,
Xé dần đường lối, dẵm nhầu Mác Mao.
Rồi đây Đại Hội tầm phào,
Bi bô ăn nói, rêu rao tiến rồi.
Chồn lùi thì cũng vậy thôi,
“Đảng ta” đục rỗng Nước rồi còn đâu.
Rửa tiền như chớp cao trào,
Biết đâu thời thế lộn nhào, thủ thân.
Cờ Hoa “phản động” mà gần,
Còn như “nước lạ” láng giềng mà xa.
Cầu cho vững giá Đô La,
Tập đoàn Cá Mập hoan ca Thắng rồi.
“He lơ ry” ngó cười ruồi,
Bướng thì chị kẹp tơi bời đó em.

Ba Càng
November 01, 2010


KHÓC HOÀI CHÁN LẮM

Chết chồng đâu có lạ gì,
Khóc hoài, khóc mãi, khóc chi chẳng ngừng.
Đừng gây thảm kịch hãi hùng,
Hại cho con cháu, hãy ngừng bi ai.
Chủ chăn an ủi tuyệt vời,
Dân gian ngu dại cứ hay đoán mò.
Rằng chăn là chuyện nghiệp dư,
An ninh nghề gốc rình mò giáo dân.
Chủ chăn báo cáo rành rành,
Giáo dân quá khích bạo hành Công an.
Gây thêm rắc rối trị an,
Công trình cũng gặp đợi chờ khó khăn.
Dân đen sao lại cãi quan,
Bị đòn, bị bắt chẳng oan tí nào.
“Bóng ma ấn tượng” đây sao?
Nguyện xin Xã Hội ban ơn cứu người.
Nhân danh Bác, Đảng hai ngôi,
Ngôi Ba Nhà Nước giúp đời Amen.
“Hồng Binh” ta hãy “Kết Đoàn”,
Ăn chia xây dựng “giang san Cồn Dầu”.
“Thói đời” thì phải cùng nhau.
Tìm ra lợi nhuận hưởng mau kiếp này.

Ba Càng
October 28, 2010


ĐẠI HỘI CÁO CHỒN

Bauxite Tây Nguyên có ngại gì,
Ba Đình bùn đỏ mới thật nguy.
Rồng bay đục rỗng lòng Hà Nội,
Dung Quất xương còn hóc cổ kìa.
Vina còn vướng Shin thành đống,
Nợ xấu trùm mền, xông thuốc mê.
Hội Đại “Đảng ta” nhai giẻ rách,
Tiến lên xã hội quá chán phè.
Giả dụ “đường lên” còn có lối,
Vẫn còn tư bản đỏ cản kia.
Không lẽ đè nhau mà cứa cổ,
Để mong “chủ nghĩa” được ngo ngoe.
Tranh ghế, tranh phần khi Đại Hội,
Chồn vào thay Cáo phải ra đi.

Ba Càng
October 21, 2010


HÁT CHÈO: VỪA NẰM VỪA KỂ - HỒI 01

Bác to hoạt động ban ngày,
Còn như bác nhỏ mầy mò ban đêm.
Tối trời cháu gái đưa cơm,
Vào trong chú dậy thơ hay mấy vần.
Rằng “vân úng trùng sơn, sơn úng mây”.
T. Lan hứng quá dịch ngay,
“Mây ôm núi, núi ôm mây” dạt dào.
Chú đây là núi đỉnh cao,
Cháu là mây mỏng uốn vào, uốn ra.
Nằm đây chú kể cho nghe,
“Gia đình kách mệnh” mới là anh em.
Đừng kêu, đừng dẫy om sòm,
Quanh đây mật thám lấp lom rình mò.
Chuyện này kín đáo “kuốc” phòng,
Lộ ra các chú Ba (Lê Quảng Ba), Hùng (Lê Thiết Hùng) thủ tiêu.
Bảy còn thút thít khóc dài,
T. Lan sửa lại “thơ hay” hợp tình.
“Sông trong” vẩn đục nọc hồng “giản đơn”.
Cháu về chưa được vài hôm,
Chú Thu thoắt đã nổi cơn nóng rồi.
Dựa vào núi Mác thở dài,
Ngắm nhìn con suối đã đời Lê Nin.
Chú phun thơ cóc hỏi thăm,
Gửi cho giấy bút học chăm đánh hoài.

Ba Càng
October 19, 2010


HÁT CHÈO: VỪA NẰM VỪA KỂ - HỒI 02

Anh Xù (Đại Lâm) huýt sáo đầu nguồn,
Cửa hang “Bác” đã ho khan một hồi.
Đúng theo mật khẩu chắc rồi,
Thang tre thả xuống anh Tầy leo lên.
“Bác” ra dắt khứa hỏi nhanh,
Anh Xù báo cáo thư xanh với quà.
Mở “ba lô” xám lấy ra,
Vuốt râu “bác” gật đúng là Hàm Ly.
Xong rồi tiễn khứa mau đi,
“Bác” ra ngoài lán cắm đầu đọc thơ.
Ly là bác sĩ ai bì,
Trong ngành Tình Báo của Hồ Đại Gia (Hồ Tùng Mậu).
Cô nàng chữa phổi cho ta,
Tại sao lại biết bệnh là nhược suy.
Mơ màng “Bác” nghĩ một khi,
Vội châm thuốc hút í à một hơi.
Muôn vàn cảm tạ xứ ngoài,
“bạn bè quốc tế” giúp người “anh em”.
Chăm lo cả chuyện thuốc men,
Cũng vì đại nghĩa chẳng quên diệt thù.
Hân hoan “Bác” mở quà ra,
Tái ngưòi, choáng váng sao là giống ri?
Tại sao bệnh kín nam nhi,
Mà Ly lại biết quá nguy mất rồi.
Giận đời “bác” đấm liên hồi,
Phải chăng con quái nó chơi chú già.
Tưởng rằng gái trẻ, nai tơ,
Ai ngờ nó đã vào nghề từ lâu.
Hoặc là thằng khốn Hùng trâu,
Chơi khăm làm phản theo bè Hùng Phong.
Bợm già mắc bẫy đau không,
Nghiến răng “bác” rủa lầm bầm vài câu.
E rằng mưu chước anh Tầu,
Khốn thay cũng bởi lợn lòng xổng ra.
Thừ người “Bác” ngậm mối sầu,
Nhìn hai hũ thuốc một mầu bi ai.
Lọ này (í a) “đặc sản” ấy dai,
Hũ kia tráng thận đúng loài Hải Ly.
Vừa đau vừa ức ê chề,
“bác” quơ quà giấu dưới khe bên gường.
Nằm co nghĩ ngợi liên miên,
Bỗng nghe tiếng sáo, giờ cơm đến rồi.
Nhỏm người phóng lẹ ra ngoài,
Thả thang tre xuống cho người leo lên.
Chú Xù nhậm lẹ đưa cơm,
Nín đau “Bác” hỏi cháu còn đi xa?
Xù rằng đồng chí Quảng Ba,
Cho hay dưỡng bệnh cũng qua vài tuần.
Vào hang “Bác” lại đi nằm,
Sinh tình, tức cảnh “Bác” mầm thơ suông.
“Ngổn ngang trăm mối bên lòng,
Ngủ không ngon giấc, ăn không ngon mồm”.
Í a “Bác” dính bẫy chồn í a.

Ba Càng
November 03, 2010


HÁT CHÈO: VỪA NẰM VỪA KỂ - HỒI 03

Già Thu tuy giận giao liên,
Bên mình sẵn có thuốc viên thử dùng.
Thuốc này chuyên trị mỏi gân,
Lại còn gia giảm chữa từng cơn đau.
Lam sơn chướng khí dãi dầu,
Trị luôn bách bệnh, bổ mau tuổi già.
Tần mần Thu cứ vào ra,
Thấp tha thấp thỏm như là “thần giao”.
Quả nhiên sáo huýt ba hồi,
Thu già cuống quýt ra ngoài cố ho.
Thang tre thả xuống suối khe,
Người đâu phơi phới mặt hoa ửng hồng.
Trái tim Thu đập phập phình,
Bề ngoài mặt lạnh như đồng lập nghiêm.
Giao liền luống cuống hỏi liền,
Ô hay chú đã giận hờn điều chi?
Già Thu nhấn giọng gầm gừ,
Tại sao cháu kể chuyện ta với người.
Cháu ngoan lớ ngớ ô hay,
Muỗi rừng sốt rét chích đau quá chừng.
Quảng Ba sợ bệnh lây lan,
Vội đưa gấp cháu qua bên xứ người.
Nhờ cô bác sĩ quá tài,
Khám luôn tổng quát một hơi tận tình.
Chú dòm cháu gái xáp gần,
Đổi ngay chiến thuật, tay lần vuốt ve.
Hỏi rằng cháu nói những gì,
Sau Hàm Ly biết chú thì yếu… gân.
Cháu ngoan mím miệng, cúi gần,
Để cho chú hỏi đăm lần mới khai.
Rằng là bác sĩ quá hay,
Ra chiêu khám bệnh với nhiều công phu.
Hỏi han cháu rất chi ly,
Để mà “bố trí” cũng vì chú thôi.
Chú là lãnh đạo tuyệt vời,
“Bên kia” ban lệnh cháu đây ngó chừng.
Miễn sao sức lực hào hùng,
Thì “đường Kách Mệnh” mới không chần chừ.
Được lời chú khoái đê mê,
“Bên này, bên ấy” xum xuê cờ Hồng.
Đội ơn “đồng chí anh em”,
Lại đây chú gắn “huân chương” dạt dào.
Cũng là thử thuốc xem sao,
“Chú đây, cháu đấy” ai nào “quản công”.
Trâu già thì thích cỏ non,
Cháu thì rên rẩm, chú nôn thấy bà.
Chú thì ứ, ử, ừ, ư.
Cháu cười trong bụng già nguy mất rồi.
Đằng nào bẫy cũng xập thôi,
Già nằm trong rọ của người “bên kia”.
Cấp trên “tập huấn” rành nghề,
Ta theo “phương án” ra tay thực hành.
Thực ra cái bệnh rét rừng,
Là do Hồ Lão (Hồ Học Lãm) trưởng đoàn bày ra.
Cũng là Tình Báo người nhà,
Cốt sao đạt được mục tiêu trường kỳ.
Tiên sư cái số đen xì,
Cũng vì “công tác” phài ve thằng già.
Đau lòng nước mắt ứa ra,
Già Thu lại tưởng ý a chân tình.
Sức già lực bất tòng tâm,
Cháu còn sụt sịt vì căm hận đời.
Cái ngành Hộ Lý nghiệt thay,
Vừa nuôi vừa phải chiều tay bợm già.

Ba Càng
November 07, 2010.


ĐỘC LẬP CHUI

Đề cao độc lập nước ta,
Để cho “nước lạ” tự do tung hoành.
Hồ già chỉ có lỗ mồm,
Tự Do, Độc Lập quý hơn những gì.
Không gì bằng cái Củ Chi,
Vào hang Pắc Bó thụt thò chơi gian.
Gieo luôn Nọc Đỏ từng đêm,
Giao liên cháu gái đương nhiên lãnh bầu.
Thời nay giòng Đỏ hùa nhau,
Noi gương “Bác” cũng lậy Tầu kiếm ăn.
Ngàn năm mang ách cùm gông,
Trăm năm quốc nạn cờ hồng gây ra.

Ba Càng
October 15, 2010


VỪA ĐI VỪA KỂ

T. Lan kể chuyện “Bác Hồ”,
Trong kỳ lễ đại chạy “show” liền liền.
Đoàn này vừa mới vô thăm,
Đội kia “ngả mũ” xăm xăm tiến vào.
Xác “Người” ướp đã quá lâu,
Phen này động lắm sắp teo cấp kỳ.
Cần bơm, bơm lẹ một khi,
Bơm Nga thì cũ, bơm Tầu chưa qua.
Tin đồn Nga đã tiến xa,
Có tầu vũ trụ cấy ra phôi trùng.
Thử vào chuột chết trên không,
Hơi đâu cần “Bác” trong lồng “Hóa Sinh”.
Tuy nhiên “Bác” vẫn góp công,
“Triển khai” cho Đảng kéo “phông Hát Chèo”.
Lê Nin thì đã lộn nhào,
Còn Mao thì cũng lao đao, dập dình.
NOBEL là ngọn Sóng Thần,
Hiểm nguy, cả đám Búa Liềm chắc tiêu.

Ba Càng
October 13, 2010


MÁU THIÊN AN MÔN

Máu ở Thiên An Môn đã đổ ra,
Điều này không phải là vô ích.
Giòng máu ấy thật hào hùng, phấn khích,
Cho tất cả mọi người yêu chuộng tự do.
Nếu các cơ chế độc tài không rút,
Máu sẽ còn đổ ra và tiếp tục đổ ra,
Như những tiếng rên la trên trái đất,
Mà tinh hoa là triệu, triệu người bất khuất.
Vì dân chủ phải được thăng hoa,
Vì bạo cường đã tới giờ phải chết.
Tin đi anh, tin đi em,
Tin đi tất cả đám dân đen,
Là tất cả chúng ta đang đối đầu với cơn thử thách.
Máu ở đâu thì cũng là lửa nóng,
Bùng lên sáng rực Bắc Kinh, Hà Nội,
Đốt cháy tiêu những lá cờ đẫm máu màu hồng.
Là con người ai mà thoát chết,
Khác với nhau chỉ ở chỗ hào hùng.

Ba Càng
San Jose, December 1991.